Tự tin không phải là cảm giác. Nó là hệ quả.

Tư duy

Nếu bạn chưa từng làm việc gì ra hồn, bạn không thể tự tin rằng mình sẽ làm tốt. Nếu bạn chưa từng yêu ai lâu hơn sáu tháng, bạn không thể tự tin rằng bạn giỏi yêu đương. Và nếu bạn luôn thấy mình bị lạc lõng trong một căn phòng nhiều người, bạn không thể bỗng dưng trở thành người cuốn hút nhất ở đó.

Điều này nghe có vẻ hiển nhiên. Nhưng hàng triệu người vẫn thử làm điều ngược lại mỗi ngày: họ tìm cách cảm thấy tự tin, mà không buộc bản thân phải làm điều gì đó đáng để tự tin. Họ đọc những bài viết bảo rằng “hãy tin rằng bạn đã đủ tốt,” như thể niềm tin là thứ có thể tự tạo ra từ chân không. Rồi họ thất vọng, vì sự tự tin ấy không bền, hoặc tệ hơn: biến thành ảo tưởng.

Chúng ta gọi đây là nghịch lý của sự tự tin: bạn cần tự tin để hành động, nhưng phải hành động thì mới có tự tin. Nhưng thực ra, nó không phải là nghịch lý. Nó chỉ là một tiến trình có thứ tự rõ ràng – và phần lớn người ta đang làm ngược.

Bạn không cần tự tin để bắt đầu. Bạn chỉ cần bắt đầu. Mọi người thường nhầm rằng sự tự tin là điều bạn mang theo vào một tình huống. Thực ra, nó là thứ bạn mang ra khỏi tình huống đó. Nó không đi trước hành động. Nó đến sau. Nếu bạn chờ đến khi tự tin rồi mới làm, bạn sẽ chẳng bao giờ bắt đầu. Bạn đang đợi một thứ vốn dĩ chỉ xuất hiện sau hành động – giống như đợi gặt rồi mới gieo.

Một lý do khiến nhiều người mắc kẹt trong sự thiếu tự tin là vì họ hiểu sai nguồn gốc của nó. Họ nghĩ sự tự tin đến từ sự kiểm soát. Từ cảm giác chắc chắn rằng mình sẽ làm tốt. Nhưng không ai biết trước điều đó – kể cả những người giỏi. Thứ họ có không phải là sự chắc chắn, mà là kinh nghiệm cho phép họ chịu được sự không chắc chắn lâu hơn người khác. Sự tự tin thật sự không đến từ việc biết điều gì sẽ xảy ra, mà từ việc biết rằng dù điều gì xảy ra, mình cũng không sụp đổ.

Đó là lý do vì sao những người từng thất bại công khai – và sống sót – thường tự tin hơn những người chưa từng thử. Họ có dữ liệu thật. Họ không phải tưởng tượng. Họ biết thế nào là rối tung, và họ biết mình vẫn ổn. Còn những người chưa từng dấn thân thì phải tưởng tượng ra hàng trăm nỗi sợ – và phần lớn trong số đó không đúng.

Nỗi sợ giết chết tự tin, không phải vì nó mạnh, mà vì nó mơ hồ. Mọi thứ mơ hồ đều lớn hơn thực tế. Khi bạn bắt đầu hành động, bạn buộc phải cụ thể hóa nỗi sợ. Và chính trong sự cụ thể đó, bạn mới phát hiện ra: “Ồ, nó cũng không quá tệ như tôi nghĩ.” Đó là bước đầu tiên để hình thành một kiểu tự tin bền hơn.

Điều này dẫn đến một kết luận: nếu bạn muốn có sự tự tin thật sự, đừng cố tự tin. Hãy hành động trước, để tự tin có cơ hội xuất hiện. Và khi hành động, đừng chọn những việc dễ – vì việc dễ sẽ không giúp bạn chịu được thất bại. Hãy chọn những việc bạn chấp nhận sẽ làm tệ lúc đầu, và vẫn làm.

Sự tự tin không nằm trong thái độ “Tôi sẽ làm tốt”. Mà trong thái độ “Tôi sẽ vẫn làm, kể cả nếu tôi làm tệ.” Và rồi bạn làm lần hai. Rồi lần ba. Sự lặp lại đó – không phải cảm xúc tích cực – mới là thứ dạy não bạn rằng: bạn có khả năng cải thiện. Và thế là, bạn bắt đầu tin mình – không vì bạn tuyệt vời, mà vì bạn dẻo dai.

Tự tin không phải là thứ bạn xây từ gương. Nó là thứ bạn xây từ lịch sử hành động của mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

2345678
Zalo Icon Chat Zalo Facebook Messenger Icon Chat Facebook Phone Icon Hotline: 0942 358 092